Điều đó thể hiện rõ trong tập phim nô lệ tình dục Ai Mukai nữ sinh nứng lồn. Xuất hiện trong căn phòng có chuẩn bị sẵn dụng cụ kích dục, cô bắt đầu dùng thử những dụng cụ này bằng các tư thế và kiểu cách khác nhau. Tiếp đến là sự xuất hiện của một cô gái Em hiểu thế nào về câu văn: "Khi dân tộc rơi vào vòng nô lệ, chừng nào họ vẫn giữ vững tiếng nói của mình thì chẳng khác gì nắm được chìa khóa chốn lao tù…" A. Dân tộc ấy không thể bị đồng hóa, bởi họ vẫn còn tiếng nói của mình B. Tiếng nói sẽ giúp dân tộc ấy không đánh mất bản sắc của Hiển thị các bài đăng có nhãn Nô lệ tình dục. Hiển thị tất cả bài đăng. Hiển thị các bài đăng có nhãn Nô ông rất thất vọng khi phải chứng kiến một quan chức cấp cao của Nhật Bản "đưa ra những tuyên bố ủng hộ tội ác chống lại loài người và cho thấy sự Nội Dung Trở thành nô lệ tình dục của sếp nữ trong chuyến công tác - Yu là trưởng phòng của Anzai, cô có tốc độ thăng tiến vô cùng nhanh và trong công ty cũng có vài tin đồn về cô. Người ta nói, chỉ cần ở riêng với Yu là sẽ bị cô ấy "ăn" bằng sạch. Hentai rape big boobs nô lệ tình dục nghiện cosplay có phụ đề. 30/06/2020. Game sex Phim cấp 3 Phim địt nhau Sex châu á Sex hentai Sex nhật bản xnxx xvideos. Để tìm người đóng cho bộ hentai tiếp theo của công ty, ông sếp cùng anh trợ lý mập mạp lên đường đến từng chỗ khác nhau Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Nọc Độc Của Tư Tưởng Nô Lệ Vọng Ngoại Phi Dân Tộc Kim Âu 23-Jun-2018 LTS Bài này được viết bởi một tác giả đứng trên vị trí của người theo chế độ miền Nam trước năm 1975, có thể quan niệm có chút ảnh hưởng chính trị vùng miền của thời chiến tranh. Nhưng quan trọng là điểm nhấn về sự liêm sỉ, và tự tôn dân tộc trong lịch sử đất nước mà tác giả nêu lên trong bài rất đáng đọc. SH Dẫn nhập Chủ nghĩa thực dân người ta hay nhắc đến hiện nay để chỉ một giai đoạn lịch sử từ thế kỷ 15 đến thế kỷ 20 khi người châu Âu tiến hành những cuộc viễn chinh xâm lược xây dựng các thuộc địa của mình tại các lục địa khác để mở rộng thị trường, gia tăng uy quyền quốc gia. trốn thoát sự ngược đãi tại mẫu quốc, truyền bá Giáo lý Cơ đốc nhằm nô dịch tinh thần người dân của quốc gia bị họ chiếm đóng. Bọn thực dân và lũ truyền giáo phương Tây kiêu ngạo tự cho rằng họ đã giúp đỡ bằng cách "khai hóa văn minh" cho dân bản xứ về chủ nghĩa nhân đạo, tinh thần bác ái, trọng danh dự và sống có trách nhiệm. Nhưng thực tế cho thấy bản chất của chế độ thực dân từ cổ sơ cho đến cận đương đại vẫn chỉ là cướp của, giết người và cách thức khai hóa bằng súng đồng, giày đinh, lưỡi lê với thành tích những vụ thảm sát kèm theo tệ nạn biến người dân từ các nước châu Phi thành hàng hóa bán sang châu Mỹ trong hơn ba thế kỷ, bọn thực dân đã bức hại nhược tiểu da vàng, tận diệt dân da đỏ, hành hạ dân da đen cấy sâu những mầm mống phản dân tộc vào trong lòng các dân tộc để phân hóa nội bộ các dân tộc trong mục đích nô dịch cả nhân loại. Nhân đọc bài viết rác rưởi "Thực dân Pháp tốt hay xấu?" được đài RFA phổ biến, chúng tôi không thể ngồi yên bỏ mặc cho hành động vô liêm sỉ, thái độ vong ơn, vong bản, tư tưởng vọng ngoại phi dân tộc, phản dân tộc và phản quốc ngụy trang dưới hình thức chỉ trích nhà cầm quyền cộng sản nhưng thực ra tấn công trực diện vào tinh thần dân tộc, ca tụng bọn thực dân Pháp cướp nước và những tên gián điệp Thiên Chúa Giáo môt cách lố bịch, tác hại, đầu độc tinh thần tư tưởng giới trẻ đương đại trong nước cũng như hải ngoại" và đó là nguyên nhân có bài viết này, mời độc giả theo dõi. NỌC ĐỘC CỦA TƯ TƯỞNG NÔ LỆ VỌNG NGOẠI PHI DÂN TỘC Vào ngày 2018-05-25 đài phát thanh điền thế RFA chọn đưa lên blog của đài một bài viết với cái tựa đề “Thực dân Pháp tốt hay xấu?” khiến chúng tôi thật sự ngỡ ngàng vì sự ngu dốt của ban biên tập và ban giám đốc của đài này trở thành thái độ vô liêm sỉ, vong ơn, phi dân tộc trong việc nhận thức về chủ nghĩa thực dân phát sinh trong thời kỳ các nước quân chủ Âu Tây bước vào cuộc cách mạng khoa học về kỹ thuật và sản xuất. Thời đại thực dân là thời đại lộng hành của bọn quỷ sứ da trắng. Tội ác của chủ nghĩa thực dân Âu Tây đối với nhân loại còn kinh khủng hơn cộng sản gấp nhiều lần, nhưng do bọn da trắng Âu tây này cấu kết chặt chẽ để chạy tội nên chúng đã nhấn chìm và bưng bít tội ác đã thực hiện khi tranh nhau đem quân đi xâm lược, cướp bóc giết hại con người của các quốc gia lạc hậu, nhược tiểu tại các châu Á Úc, Phi, Mỹ. Tư tưởng thực dân là cái bóng lớn đồng hành với các thế lực gieo rắc tội ác suốt tiến trình phát triển của nền văn minh nhân loại chất chứa căn tính bạo ngược, bản chất man rợ của bọn kẻ cướp. Từ khi loài người ở khắp nơi quần tụ thành lập nên những quốc gia thì việc quốc gia này xâm chiếm cai trị quốc gia khác đều mang tính thực dân. Nhưng loại thực dân nhân loại quen nói đến hiện nay khởi đầu từ năm 1415 khi Bồ Đào Nha chiếm được hải cảng Ceuta của người Hồi giáo tại Bắc Phi, sau đó chủ nghĩa thực dân phát triển qua các cuộc thám hiểm châu Mỹ, bờ biển châu Phi, Trung Đông, Ấn Độ và Đông Á của hai nước Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha. Đó là nguyên do những đoàn thám hiểm được tổ chức lên đường Christophe Columbus tìm ra châu Mỹ và đem tới tai họa khủng khiếp cho lục địa này vì bản chất man rợ phi nhân của bọn da trắng châu Âu chịu ảnh hưởng từ những cuộc Thập Tự Chinh Thiên Chúa Gíao đã tác oai, tác quái gieo rắc tai họa lên đầu những người dân của các quốc gia châu Mỹ, Á, Phi còn chìm đắm trong hình thái sinh sống, lao động lạc hậu bán khai qua những cuộc tàn sát đẫm máu trong chiến tranh xâm lược. Nếu chủ nghĩa thực dân là tốt, châu Phi đã không mất đi 100 triệu người bị bắt cóc bán làm nô lệ ở châu Mỹ trong ba trăm năm từ thế kỷ 16 đến thế kỷ 18 và thực dân Anh đã không bị những lực lượng cách mạng do George Washington lãnh đạo đánh đuổi khỏi Bắc Mỹ để có Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ ngày nay, và đến hậu Đệ Nhất Thế Chiến từ 1918 – 1939 toàn thể lục địa Á châu đều bùng lên tinh thần giải thực và phong trào độc lập dân tộc ở các thuộc địa trỗi dậy mạnh mẽ dẫn tới những cuộc cách mạng rồi kháng chiến gian khổ chỉ với mục đích cuối cùng đánh đuổi bằng được các lực lượng viễn chinh Âu châu xâm lược tàn ác, bóc lột ra khỏi lãnh thổ của họ. Thề giới đã chứng kiến hầu như tất cả các dân tôc bị trị đều quyết tống cổ bọn thực dân xâm lược ra khỏi đất nước dù đó là Vương Quốc Anh, Cộng Hòa Pháp, Vương Quốc Hòa Lan, Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha hay chính là Cộng Hòa Liên Bang Hoa Kỳ như ở Phi Luật Tân chẳng hạn. Nhân loại đã kết thúc chủ nghĩa thực dân bằng cách vứt nó vào sọt rác lịch sử không chút áy náy. Chủ nghĩa thực dân không bao giờ được các dân tộc thuộc địa thừa nhận là… tốt. Chỉ có những loại bồi bút vô minh làm việc ở đài phát thanh điền thế RFA công nhận là TỐT bằng cách đưa lên một bài viết đặt ra câu hỏi vớ vẩn “Thực dân Pháp tốt hay... xấu” và tự trả lời. Riêng với việc thực dân Pháp nếu một người Việt Nam có đọc sách sử đều đã biết……… Người Pháp đã mở màn cuộc chiến xâm lược Đại Nam từ năm 1858 hậu bán thế kỷ thứ 19, nhưng tính từ năm 1867 khi Phan Thanh Giản lợi dụng được đảm nhiệm việc thương nghị đã phản lại nhà Nguyễn, tự ý cắt nhượng cho Pháp sáu tỉnh Nam kỳ trở thành lãnh thổ đầu tiên Pháp chiếm được trong quá trình xâm lược Đại Nam, việc làm này chẳng khác gì cho giặc Pháp thấy triều đình Đại Nam không có khả năng tự vệ. Dĩ nhiên sau đó toàn bộ lãnh thổ rơi vào tay giặc Pháp đúng như tiên kiến. Suốt thời gian gần một thế kỷ, không biết bao nhiêu nghĩa sĩ ái quốc đã ngã xuống trong cuộc kháng chiến chống ngoại xâm để vãn hồi độc lập tự chủ cho nước nhà. 80 năm dân tộc Việt Nam đã chứng kiến quá nhiều sự lật lọng phản bội của Nguyễn triều hèn nhát từ khi Hàm Nghi xuất bôn phát hịch Cần Vương rồi những việc phế lập tại triều đình Huế đã biến những kẻ cầm mệnh nước trở thành “bù nhìn giữ dưa” cho quân xâm lược, phản bội lại tinh thần phò vua giúp nước của quốc dân do các sĩ phu, hào kiệt dẫn dắt. Tất nhiên những gì bọn thực dân Pháp cướp nước đem đến trong thời kỳ xây dựng guồng máy cai trị và đàn áp, khai thác, cướp bóc tài nguyên Đại Nam là một luồng gió văn minh hơn hẳn thời kỷ “bế quan tỏa cảng” của triều đình hủ lậu nhà Nguyễn nhưng mở mồm, ngoác miệng phát ngôn hay gõ máy viết lên câu hỏi “Thực dân tốt hay xấu?” rồi tự trả lời là “…tốt” đã cho thấy tâm địa và bản chất phi dân tộc, phản dân tộc, phản quốc của tác giả và những kẻ đồng tình quảng bá. Bầy đàn ngu dốt này không khác gì những kẻ đã vẽ đường, chỉ điểm và làm tay sai cho giặc Pháp chiếm đất nước Đại Nam, giết hại những nghĩa sĩ, anh hùng, hào kiệt, sĩ phu của dân tộc. Chúng tôi tạm nêu ra một số tên trong muôn nghìn người ái quốc như Trương Công Định, Tán Thuật, Nguyễn Tri Phương, Hoàng Diệu, Phan Đình Phùng, Đinh Công Tráng, Hoàng Hoa Thám, Phạm Hồng Thái, Trần Trung Lập, Nguyễn Thái Học và 13 liệt sĩ Yên Bái mà ngay cả những pho “nô lệ sử” của Nguyễn Triều do các “sử nô” biên soạn theo lệnh bề trên là giặc Pháp cũng vẫn phải ghi lại. Thực dân Pháp không ban phát gì cho người dân Việt Nam ngoài những phát đạn vào đầu, những nhát lê đâm vào cơ thể Việt Nam. Ngoài tác giả và đám bút nô trong đài RFA đồng tình khen thực dân Pháp tốt? Ai dám bảo thực dân Pháp là tốt? Thực dân Pháp tốt, tại sao suốt 80 chục năm tuy dân tộc Việt Nam phải sống dưới ách cai trị, kiểm soát của giặc Pháp vẫn không ngừng chống Pháp? Đọc tác giả bài viết tâng bốc công lao của thực dân Pháp qua việc xây dựng các công trình kiến trúc trong thời kỳ Pháp thuộc, ca tụng "phương Tây họ có chủ nghĩa nhân đạo, có danh dự, có tinh thần trách nhiệm" một cách ngu dốt và vô liêm sỉ, chúng tôi thực sự tội nghiệp cho con người vong bản, vong thân này vì chúng tôi là người đã ra đời ở miền Bắc, chạy giặc cộng sản vào Nam nhưng chưa bao giờ chúng tôi cảm thấy tự hào về những kiến trúc tầm thường do người Pháp xây dựng nhằm phục vụ cho công việc củng cố guồng máy cai trị, khai thác thuộc địa Đại Nam. Ngôi nhà 130 năm tuổi ở 59-61 Lý Tự Trọng, thời Pháp thuộc là Sở Nội vụ Nam Kỳ, người dân xưa còn gọi là dinh Thượng Thơ, hiện nay là trụ sở của Sở Thông tin và truyền thông, Sở Công thương. Photo RFA Thực tế cho thấy không bọn thực dân nào xây dựng ở thuộc địa những cơ sở mang tầm vóc vĩ đại hơn mẫu quốc của chúng vì bọn thực dân Âu Tây xâm lược chỉ nhằm giết người, cướp của để làm giàu chứ không nhằm mục đích khai hóa các dân tộc bị trị. Nói đến khai hóa có nghĩa là nói đến vấn đề giáo dục người ta phải hiểu rằng đó chỉ là một công việc bất khả kháng. Bọn thực dân phải xây dựng trường học, nhà thờ, không phải nâng cao dân trí cho dân bi trị vì mục đích sau cùng của nền giáo dục đó là tạo ra những người thợ có tay nghề để làm ra sản phẩm tốt, đào tạo ra đám quan lại tay sai bản xứ cai trị giúp cho sự trường tồn của thực dân trên thuộc địa. Trong hoàn cảnh và điều kiện triều đình không giữ nổi chủ quyền để giữ lại nhà cửa, mộ phần tổ tiên để thờ phượng, đất đai ruộng vườn để thâm canh nuôi sống những người đi chiến đấu nên người dân Việt Nam vẫn phải sống chung với kẻ thù và bọn phản quốc trên cùng một mảnh đất chờ thời khắc quyết định của lịch sử để quật khởi đánh đuổi bọn ngoại xâm ra khỏi bờ cõi. Đã sinh ra là người Việt kể cả những kẻ thất học không được đến trường cũng biết bốn câu thần thi. Nam quốc sơn hà Nam Đế cư. Tiệt nhiên định phận tại Thiên thư Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư Hơn ai hết chính chúng tôi là người hiểu rất rõ "chủ nghĩa nhân đạo, danh dự và trách nhiệm của phương Tây" chứ không phải những người hoàn toàn mù tịt về những việc làm sâu kín của người Pháp hay người Mỹ. Đích thân tôi đã dậy cho chính quyền Hoa Kỳ một bài học về danh dự và trách nhiệm, công lý và nhân đạo trước đây 23 năm vì họ đã bất nhân, vô trách nhiệm và cư xử mất danh dự khi đã bỏ mặc chúng tôi trong nhà tù cộng sản và hồ sơ tài liệu phim ảnh vẫn còn lưu lại trên websites Đối với những chủ nghĩa, tín điều đã tàn hại dân tộc trong gần hai thế kỷ đã qua, dân tộc Việt Nam muôn đời không được phép tha thứ, không được phép quên. Hình ảnh thủ cấp của 13 liệt sĩ, nạn đói xảy ra trong năm 1945 cướp đi hơn hai triệu sinh mạng đồng bào của chúng ta mà thủ phạm là thực dân Pháp và phát xít Nhật, mỗi khi nhìn thấy hay nhắc đến là máu Việt lại sôi lên. Chúng ta treo những tội ác của bọn xâm lược trong lịch sử cho hậu thế ghi nhớ soi sáng lương tri để đừng bao giờ đánh mất độc lập chủ quyền thêm một lần nữa. "Lịch sử đã chứng minh, không một đám ngoại nhân nào yêu thương đất nước, dân tộc của chúng ta nếu chúng ta không biết yêu thương lấy đất nước và dân tộc của mình. Dân tộc Việt Nam phải tự quyết định lấy vận mệnh của mình chứ không thể van nài, cầu xin được trở thành quân cờ phục vụ cho lợi ích của ngoại bang và thế lực quốc tế." Kim Âu Chỉ những kẻ vô liêm sỉ, phi dân tộc, phản dân tộc, đánh mất phẩm giá làm người mới có thể ca ngợi bọn thực dân cướp nước hay ca tụng ơn đức của bọn gián điệp đội lốt truyền đạo trong việc tạo ra chữ quốc ngữ dùng ký tự Latin, ca tụng thực dân Pháp, chê bai dân tộc của mình qua những mẩu chuyện vu vơ, nhặt nhạnh nơi quán xá ven đường. Thế hệ tuổi trẻ đương đại cần nhận thức sáng tỏ rằng "Chúng ta học hỏi khoa học kỹ thuật tiến bộ, lĩnh hội văn minh của nhân loại để cải cách binh bị, canh tân kinh tế, sản xuất nhưng về mặt văn hóa không có một học thuyết, chủ nghĩa hay một tôn giáo ngoại lai nào tốt đẹp phù hợp với văn hóa dân tộc như những di sản tinh hoa trí tuệ của tiền nhân để lại. Dân tộc ta phải học hỏi nếp sống, làm việc theo văn minh, khoa học nhân loại nhưng không đánh mất nền tảng văn hóa, thuần phong mỹ tục của dân tộc". Vấn đề mẫu tự quốc ngữ hiện nay như ván đã đóng thuyền nên chúng tôi không muốn lạm bàn nhưng thiết tưởng cũng nên nói rõ rằng “ký tự Latin chỉ là phương tiện tạo âm chứ không phải là nội dung, bản chất của ngôn ngữ , văn hóa Việt Nam”. Bản chất của văn hóa dân tộc rất khó thay đổi, thay thế nhưng phương tiện thì có thể tạo ra cái khác tốt hơn để thay thế dễ dàng. Truyện Kiều bản nôm hay bản quốc ngữ vẫn là Truyện Kiều chứa đựng tải hoa ngôn ngữ "Lời lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu" của Nguyễn Du xuất hiện vào thời Tây Sơn, chữ Nôm được thịnh hành. Chữ Nôm có gốc từ chữ Hán biến chế ra, chưa rõ xuất hiện đầu tiên vào thời nào ở nước ta nhưng vào năm 1279-1293 thời Trần, sĩ phu đã dùng chữ Nôm làm thơ Đường luật, do Hàn Thuyên khởi xướng. Chữ Nôm từ đó được phổ biến, song cũng chỉ trong dân gian dùng mà thôi, còn các giấy tờ nơi cửa công đều dùng Hán tự. Đến đời nhà Hồ 1400-1407, chữ Nôm mới được các cơ quan chính quyền dùng vào việc thảo văn tự công, nhưng khi nhà Hồ mất, chữ Nôm cũng mất địa vị. Thời vua Quang Trung cho phục hồi lại chữ Nôm, coi đây là Quốc tự, Ngôn ngữ chính thức được sử dụng là tiếng Việt và hệ thống chữ Nôm được sử dụng viết toàn bộ các văn kiện hành chính, trong các văn bản của quốc gia. Quang Trung quy định các bài hịch, chiếu chỉ phải soạn bằng chữ Nôm; đề thi viết bằng chữ Nôm, và các sĩ tử phải làm bài bằng chữ Nôm. Ông còn chủ trương thay toàn bộ sách học chữ Hán sang chữ Nôm nên năm 1791 đã cho lập “Sùng chính viện” để dịch kinh sách từ Hán sang Nôm. Việc Quang Trung loại bỏ vai trò chính thức của Hán tự thể hiện tinh thần độc lập, tự chủ của nước ta. Như vậy Chữ Nôm là chữ viết của thời kỳ độc lập và quốc ngữ mẫu tự Latin là của thời kỳ nô thuộc. Đọc nhiều bài hô khẩu hiệu của những người nông nổi, dở điên, dở khùng kêu gọi không dùng chữ Hán Việt để chống Hán hóa. Chúng tôi chán ngán cho sự đần độn của họ vì từ Hán Việt cũng viết bằng chữ quốc ngữ nào có dính dấp đường nét nào của Hán tự mà phải loại bỏ trong khi tự điển Hán Việt có đến hơn 70,000 từ. Một khi đã chống Hán hóa thì cũng phải chống luôn Âu hóa, chống luôn việc dùng chữ quốc ngữ đánh vần bằng mẫu tự Latin do bị thực dân Pháp cưỡng ép phải dùng. Người Việt Nam vì mất nước, bị đô hộ nên buộc phải tuân theo lệnh của thực dân Pháp sử dụng loại chữ do các nhà truyền giáo chế tác để giảng đạo. Nếu muốn loại bỏ mẫu tự Latin để không vướng mắc quá khứ nô thuộc chỉ cần những người cầm quyền ký lệnh thay thế như thực dân Pháp đã loại bỏ chữ Hán và chữ Nôm khi họ đè đầu, cưỡi cổ, áp bức dân tộc ta là xong. Vài chục năm sau là hệ thống chữ quốc ngữ sẽ trở thành cổ tích. Tuy nhiên đó là phương tiện đơn giản dễ học chúng ta cứ sử dụng không cần câu nệ bởi vì không ai đòi bản quyền khỏi bàn tới chuyện ơn huệ vì trong quá khứ cả hai bên cùng có lợi. Tiện đây chúng tôi cũng khai hoang não bộ cho những kẻ ngoa ngôn cũng như đám bồi bút ở RFA biết rằng, việc sử dụng chữ quốc ngữ hiện nay là bằng chứng về âm mưu đồng hóa tuyệt đối xóa trắng di sản chữ Nôm đã có từ 800 năm trước của bọn thực dân và đám linh mục chỉ điểm. Nguyên nhân chính bởi nhà Nguyễn đã biết hiểm họa sẽ đến từ bọn truyền giáo phương Tây nhưng chủ trương và chính sách cấm đạo dở dang, nửa vời, không tận diệt được những kẻ phi dân tộc, phản dân tộc và phản quốc để mất nước vào tay giặc Pháp và bọn linh mục thừa sai Thiên Chúa Gíao, nhà Nguyễn mất quyền cai trị mà còn gây ra đại họa đưa dân tộc vào vòng nô lệ ngoại bang cả thể xác lẫn tinh thần. Lý luận cho rằng chữ quốc ngữ giúp cho dễ tiếp thu, hội nhập với văn minh phương Tây chỉ là thứ lý lẽ cùn vì Nhật Bản,Triếu Tiên, Trung Hoa, Đài Loan, Ấn Độ, Thái Lan, Ả Rập và hầu như toàn bộ các dân tộc và quốc gia khác không hề thay đổi chữ viết vẫn đứng trên Việt Nam nhiều bậc về khoa học, kỹ thuật cũng như nếp sống văn minh hiện đại. Ngày nay thiết tưởng dân tộc Việt Nam nên thức tỉnh để thấy rõ sở dĩ dân tộc ta chìm đắm trong đói nghèo, lạc hậu lâu dài suốt gần hai thế kỷ qua chính vì sự xâm lăng của chủ nghĩa thực dân Pháp, chủ nghĩa cơ đốc và chủ nghĩa cộng sản. Ba thứ chủ nghĩa ngoại lai này xâm nhập tàn hại xã hội, văn hóa, đời sống tinh thần và vật chất, tài nguyên của dân tộc ta đến khánh kiệt. Nhìn sang Nhật Bản chúng ta thấy rõ nhờ vào quyết định sáng suốt cấm truyền giảng Thiên Chúa Giáo của tướng Toyotomi Hideyoshi năm 1587. Sau khi chính quyền chuyển đổi về tay tướng quân Tokugawa Ieyasu thì ông ta đã nghiêng theo hướng cấm đạo, nhưng có lúc lợi nhuận khổng lồ từ hoạt động giao thương, mậu dịch với các tàu buôn Tây dương khiến Ieyasu đã bị mua chuộc để ngầm công nhận việc truyền nhiên, từ năm Keicho thứ 18 1613, sau khi công bố công văn trục xuất các giáo sĩ do nhà sư Suden Sùng Truyền, một cận thần soạn thảo thì ông đã quyết định cấm Thiên chúa giáo triệt để. Văn bản trục xuất đó chính danh lý luận “Nhật Bản vốn là Thần quốc” và cho rằng, cần phải cấm Thiên chúa giáo vì tôn giáo này sẽ phá hoại trật tự xã hội Nhật Bản vốn được coi là Phật quốc và Thần quốc. Như vậy, cuối cùng Thiên chúa giáo đã bị đào thải, không thâm nhập được vào trong trật tự của Thần Phật. Nhiên hậu các thế hệ Mạc phủ nối tiếp đã triệt hạ tận gốc bọn phản quốc, phi dân tộc theo Thiên Chúa Giáo ở Nhật Bản, xóa bỏ ttình trạng thôn tính tôn giáo, trục xuất bọn đội lốt truyền giáo lén lút làm gián điệp cho Tây phương nên nước Nhật tránh khỏi bị xâm chiếm và thực dân hóa, vẫn giữ được bản sắc dân tộc, chữ viết; đến khi Minh Trị Thiên Hoàng tiến hành cải cách binh bị, canh tân đất nước; chỉ trong vòng ba chục năm Nhật Bản trở thành một cường quốc kinh tế, quân sự đánh bại lục quân Nga ở Mãn Châu, xóa sổ hai hạm đội Nga ở Lữ Thuận, Phụng Thiên, Đối Mã, từ đó được coi là một cường quốc hiện đại đầu tiên của châu Á sánh ngang các quốc gia Âu Tây.. Trong thời đại Thiên Hoàng Minh Trị, Phật giáo Nhật Bản cũng trải qua một cơn bão táp, bị trấn áp một cách dữ dội, bởi lẽ tôn giáo này là một yếu tố nền tảng của chính quyền Mạc phủ - một chế độ đã thao túng triều đình Thiên hoàng trong nhiều thế kỷ. Chính vì thế mà sau khi loại bỏ được chế độ Mạc Phủ thu hồi quyền lực hoàng gia, Thiên hoàng Minh Trị đã tỏ thái độ kỳ thị, xem Phật giáo là một "tôn giáo ngoại lai". Minh Trị quyết định lấy Thần đạo làm tôn giáo chính thức của Nhật Bản, triều đình lấy hệ tư tưởng Nho giáo làm giềng mối cho nền chính trị, cho công cuộc phát triển kinh tế, khoa học-kỹ thuật theo cơ cấu các quốc gia phương Tây. Đối với Ki-tô giáo, Thiên hoàng chấm dứt việc trấn áp đối với các nhà truyền giáo cũng như tín đồ tôn giáo này. Tháng tư năm 1871, niên hiệu Minh Trị thứ ba, theo lệnh của Thiên hoàng, mọi tăng ni bị ép buộc phải ăn mặn, không được cạo trọc đầu, lại còn phải kết hôn giống như người bình thường. Năm tháng sau, Thiên hoàng lại hạ lệnh không cho sư sãi lấy họ "Thích" như sư sãi ở các nước khác, mà phải dùng họ do cha mẹ đặt. Sau đó, nhận thấy những vụ trấn áp dữ dội đối với Phật giáo không đem lại một điều tốt lành gì mà chỉ làm cho đất nước rối bời, ông bèn làm nhân dân yên lòng bằng tuyên bố rằng Triều đình không có ý muốn triệt hạ Phật giáo, đó chỉ là ý muốn của giới lãnh đạo các địa phương và các tín đồ Thần đạo. Lúc đó hơn 1320 ngôi chùa đã bị hủy hoại..... sau đó các học giả thuộc những tông phái sang các quốc gia phương Tây, để học hỏi chính sách tôn giáo. Khi trở về, họ đã phản đối lại những chính sách phân biệt đối xử với Phật giáo của các lãnh đạo thời Minh Trị. Họ kiến nghị mong muốn được tự do tôn giáo và Phật giáo phải được bình đẳng. Năm 1872, triều đình Thiên hoàng thiết lập Bộ Tôn giáo. Từ năm Minh Trị thứ 8 đến năm Minh Trị thứ 17, các cơ quan có vai trò hạn chế Phật giáo như "Sảnh Giáo Bộ" dần dần bị triều đình giải tán. Triều đình cũng bãi bỏ chức giáo đạo, Thần đạo và Phật giáo được phép hoạt động bình đẳng như xưa. Đến năm Minh Trị thứ 22 1889, Thiên hoàng ban hành Hiến pháp Đế quốc Nhật Bản. Trong điều 28 của Hiến pháp này có quy định nhân dân Nhật Bản có quyền tự do tín ngưỡng. Lịch sử cho thấy Thiên Chúa Giáo và Phật Giáo tại Nhật bản đều bị trừng phạt khi nuôi dưỡng, manh nha tư tưởng lợi dụng tín ngưỡng, tôn giáo đội lốt tu hành xen vào lĩnh vực nội trị để lũng đoạn chính quyền thế tục. Thiên Chúa Giáo và Phật Giáo không cứu được nước Nhật nhưng nhờ có Thiên Hoàng Minh Trị có đường lối, chính sách cải cách, canh tân nên Nhật Bản trở thành cường quốc kinh tế hàng đầu thế giới. Điều đó chứng minh rằng muốn đất nước được hùng cường thì quyền lợi của tổ quốc, dân tộc phải được đặt lên bản vị tối thượng. Khi đất nước hưng thịnh, dân tộc độc lập thì chùa chiền, thánh thất, giáo đường sẽ nguy nga lộng lẫy khi vận nước điêu linh thì Chúa cũng di cư, Phật cũng tỵ nạn. Đối chiếu lịch sử Nhật Bản và Việt Nam chúng ta càng thấm thía nỗi đau của dân tộc khi những người cầm mệnh nước không đủ bản lĩnh và tinh tường để đưa ra chính sách canh tân, bảo quốc chặt chẽ nên để đất nước và dân tộc rơi vào vực thẳm nô lệ. Phật Giáo và Thiên Chúa Giáo ở Việt Nam đều là các tôn giáo ngoại lai nương nhờ vào lòng bao dung quảng đại của dân tộc Việt, mượn đất nước Việt Nam làm nơi truyền đạo, hoằng pháp nhưng có lúc sinh ra kiêu căng láo lếu như gia đình họ Ngô mưu toan đem cả dân tộc Việt Nam vào vòng nô lệ giáo triều Vatican. Phật giáo đến Việt Nam từ sớm, pháp môn bồ tát đại thừa tương hợp với văn hóa dân tộc Việt nên hòa nhập với triết lý Khổng Lão hình thành hệ thống triết lý Tam Giáo Đồng Nguyên góp phần vun đắp tình tự dân tộc, phụng thờ quốc tổ gia tiên, vun đắp đời sống văn hóa tâm linh cho dân tộc Việt Nam. Sư sãi tham chính dưới các triều Đinh Lê Lý Trần đã góp công dựng và giữ nước phát triển văn hóa sang tới triều Trần nhưng bọn kiêu tăng thoái hóa khiến Phật giáo rơi vào thời mạt pháp, sau khi Lê Lợi đuổi giặc Minh ra khỏi bờ cõi, Phật giáo không còn ảnh hưởng đến việc triều chính suy tàn dần. Năm 1963 Hoa Kỳ mượn lý do xã hội mất ổn định rối ren do nhà Ngô lạm dụng chính quyền kỳ thị tôn giáo làm sút giảm tinh thần quân đội đang đối diện với tình hình chiến sự gia tăng xúi giục gậy ra chính biến lật đổ thanh toán xong anh em Ngô Đình Diệm, Phật giáo được đối xử bình đẳng thì một số sư sãi đấu tranh lại sinh thói kiêu căng nuôi giấc mơ lãnh tụ, hợp tác với Việt Cộng tiếp tục gây rối ren, biểu tình bạo loạn ở miền Trung góp phần vào việc làm suy yếu lực lượng chống cộng. Điều đáng nói ngày 30/4/1975 các lãnh tụ Phật giáo công khai lộ diện là "Cộng Sản Chính Hiệu Bà Lang Trọc" "hồ hởi phấn khởi" kéo cả bầy đàn Vạn Hanh đi rước "bộ đội cụ hồ". Chủ nghĩa thực dân, chủ nghĩa cơ đốc, chủ nghĩa cộng sản cội rễ ở phương Tây nối tiếp nhau tạo ra những lực lượng nhân danh khai hóa và cách mạng gây vô số tội ác tày trời đối với toàn thể nhân loại đều phải bị lên án và loại trừ. Nếu muốn buộc tội hay phê phán chế độ cộng sản đang nắm quyền cai trị đất nước hiện nay chỉ cần viết đúng hiện tình, không nhất thiết phải bày điều đặt chuyện so sánh tốt xấu và lòng nhân từ giữa hai bọn ăn cướp, và hãy giữ lấy chút liêm sỉ rơi rớt trong lương tâm để tránh sử dụng ngôn từ biểu hiện tâm thức nô lệ vọng ngoại, vong bản, vong thân, và vong ân, xúc phạm đến anh linh của những bậc anh hùng, nghĩa sĩ đã hàng hàng, lớp lớp tận hiến sinh mệnh cho cuộc chiến trường kỳ chống những lực lượng thực dân để vãn hồi độc lập, tự chủ cho đất nước và dân tộc. Do biết vận dụng khát vọng độc lập, tự chủ của dân tộc; những người cộng sản Việt Nam đã thống nhất được đất nước, chiếm đoạt và thừa hưởng những hy sinh của dân tộc Việt Nam sau gần một trăm năm tranh đấu, chiến đấu dành lại quyền độc lập, tự chủ cho đất nước đã thi hành chính sách bất khả dung giáng những đòn trả thù hiểm độc lên toàn thể miền Nam tạo ra hận thù sâu sắc làm tan vỡ tình tự dân tộc. Nhưng chủ nghĩa cộng sản đã tự tiêu vong khi đạt được chiến thắng như chúng ta đã thấy xảy ra ở Liên Xô kéo theo sự sụp đổ dây chuyền của cả Đông Âu. Hiện nay cả hai đảng Cộng Sản của Trung Cộng và Việt Nam hầu hết đảng viên đều là thành phần tư sản và tư bản, ngoài lớp vỏ đỏ không ai biết được trong tận đáy sâu tư tưởng từng đảng viên đảng Cộng Sản Việt Nam đang nghĩ gì. Điều này có nghĩa là “chuyên chính vô sản” thực sự đã tiêu vong và trở thành công cụ của những bầy đàn Mafia cai trị dùng vào việc đàn áp “giai cấp vô sản” và những nông dân nghèo khó. Đất nước và dân tộc Việt Nam là nạn nhân của các thế lực chính trị quốc tế và hệ thống tôn giáo hòan vũ đầy tội ác. Những hệ thống và thế lực này theo đuổi tư tưởng thống trị thế giới và nhân loại từ ngày hình thành trước đây hàng nghìn năm, bọn chúng đã hóa quỷ, thành tinh nên kế hoạch, âm mưu và hành động vô cùng hiểm độc đến nỗi những đế quốc rộng lớn như Ấn Độ, Trung Hoa cũng một thời trở thành nô lệ. Bốn mươi ba năm đã qua, những tên thực dân xâm lược đã phải rút khỏi Việt Nam, Cộng Sản Bắc Việt đè bẹp Việt Nam Cộng Hòa, một thiểu số cầm quyền và đám gia nô hèn hạ tháo chạy theo cuộc di tản của người Mỹ bỏ mặc dân tộc cho những người cộng sản cai trị đàn áp, làm tình làm tội hay giết hại chẳng chút áy náy. Nhưng đến nay chủ nghĩa cộng sản một thời đắc thắng đang trên đường tàn lụi, không cần đến một thế lực ngoại bang nào dân tộc Việt Nam đã tự cứu nước đồng thời đang tự giải phóng khỏi xích xiềng cộng sản mở đường đi tới tương lai. Tình hình Việt Nam hiện nay đã và đang thay da đổi thịt, biến chuyển theo chiều hướng tốt do đã ở dưới mức xấu quá lâu, không thể xấu hơn, tệ hơn nữa thì phải tốt lên và Việt Nam là một dân tộc có sức mạnh quật khởi phi thường nên không thể chết hay tiêu vong nhưng nọc độc ngoại giáo vẫn còn rơi rớt. Vì thế nhiệm vụ những người ái quốc chân chính trong tình thế hiện nay phải bằng mọi cách vun bồi ý thức độc lập, tự chủ; tinh thần dân tộc để thúc đẩy nền chính trị và xã hội Việt Nam từng bước tiến lên, tới khi hoàn toàn thoát khỏi sự kiềm tỏa của chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa cơ đốc, lúc đó đất nước Việt Nam mới thực sự bước vào thời kỳ hưng thịnh. Đối diện với những tư tưởng nô lệ vọng ngoại, phi dân tộc xấc láo, ngu muội. Người còn yêu thương quốc gia dân tộc không thể im lặng để loại nọc độc vô loài, phi dân tộc tự do khuếch tán làm nhiễm độc tư tưởng lớp người trẻ tuổi ở bất cứ nơi đâu. Kim Âu May 30/2018 Nguồn Diễn đàn thư tín Trang Thời Sự Tôi 35 tuổi, có một căn biệt thự riêng, có một chiếc ô tô đời mới và làm giám đốc điều hành một công ty sản xuất phần mềm. Dưới bàn tay chèo lái của tôi, ngay cả trong thời buổi khủng hoảng hiện nay, công ty vẫn phát triển khá đẹp, có học thức, giỏi giang, thông minh, điềm đạm… là tất cả những gì mọi người vẫn nói về tôi. Thế nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài đẹp đẽ để tôi che đậy con người thực sự của mình. Cha mẹ và người thân nghĩ rằng, do tôi tham công tiếc việc nên lơ là chuyện chồng con, tuy nhiên, lý do thực sự chỉ tôi mới hiểu Tôi mắc chứng nghiện tình dục và không thể thỏa mãn với một người đàn ông. Tôi phát hiện mình mắc chứng này vào năm thứ hai đại học. Lợi dụng lúc tôi bị say trong một cuộc họp lớp, bạn trai đã đưa tôi vào nhà nghỉ và cướp mất đời con gái của tôi. Khi tôi tỉnh táo trở lại, nhìn thấy vệt máu thấm đỏ ga trải giường, tôi đã bật khóc nức nở. Thế nhưng, sau đó, thay vì đau khổ hay căm hận anh ta, tôi lại thấy thú vị và hình thành ham muốn. Nhìn người yêu bối rối, đỏ bừng mặt, gần như quỳ sụp xuống xin lỗi, tôi gạt nước mắt, tiến tới ôm anh ta vào lòng và thì thầm “Em tha thứ cho anh đấy, nhưng anh phải hứa sẽ yêu thương em đến cuối đời”. Cần phải nói rằng, tôi là nguời con gái rất cổ hủ, coi trọng trinh tiết. Yêu nhau 2 năm mà tôi chỉ đồng ý cho người yêu cầm tay, ngay cả cái hôn nhẹ lên môi tôi cũng thẳng thắn cự tuyệt. Có lẽ, chính bởi tôi như vậy, nên người yêu tôi lúc đó mới ức chế tâm lý mà nghĩ ra mưu hèn kế bẩn kia. Thế nên, thấy phản ứng của tôi như vậy, người yêu tôi cũng tỏ ra hết sức ngạc nhiên. Những ngày sau đó, chúng tôi chìm đắm trong những cuộc giao hoan bất tận. Hầu như ngày nào sau mỗi giờ lên lớp, tôi đều chờ đợi bạn trai đưa đến “điểm hẹn tình yêu”. Thời ấy, sinh viên chúng tôi không có nhiều tiền để vào nhà nghỉ thường xuyên. Thế nên, chúng tôi thường chọn phòng trọ của anh làm bãi đáp. Nhưng nếu có bạn cùng phòng của anh ở nhà, một quán cà phê chuồng, hay thậm chí là ghế đá công viên lúc chiều muộn vắng người cũng có thể là nơi hai chúng tôi hoan lạc. Nếu lỡ người yêu về quê thì hôm đó tôi có cảm giác cồn cào, ngột ngào, toàn thân run rấy, tâm trạng bứt rứt như con nghiện đói thuốc. Tôi chỉ lấy lại thăng bằng khi được anh âu yếm, vuốt ve, đưa vào trò chơi tình ái. Dần dà, ham muốn của tôi ngày càng tăng cao. Tôi không hài lòng với những kiểu quan hệ thông thường mà muốn một cuộc hoan lạc mạnh bạo hơn. Tôi lang thang vào những trang web đen, tìm kiếm những clip sex và dạn dĩ rủ người yêu cùng làm không muốn là nô lệ của ham muốn dục vọng tầm thường kia nữa Ảnh minh họa Ban đầu người yêu tôi tỏ ra khá hứng thú, nhưng dần dà, anh tìm cách lẩn tránh những cuộc hẹn. Lúc thì anh ấy lấy lí do bận làm tiểu luận, lúc lại lấy cớ mẹ ốm phải về thăm. Những cuộc hẹn của chúng tôi thưa dần, có khi cả tuần mới gặp nhau một lần. Tất nhiên, việc này làm tôi điên đầu. Vì quá quen với việc no nê tình dục, vắng anh tôi có cảm giác gần như đau đớn, khó chịu và luôn nổi nóng. Cuối cùng, tôi cũng hiểu được lý do anh lẩn tránh tôi. Một cách thẳng thắn, anh thừa nhận, nhu cầu tình dục quá cao của tôi khiến anh sợ hãi. Anh đề nghị chia tay. Lần đầu tiên tôi có cảm giác nhục nhã, ê chề đến thế. Một sinh viên giỏi, luôn đứng đầu lớp về thành tích học tập, một gương mặt nữ sinh luôn được xếp vào dạng hot girl của trường lại bị người yêu đá một cách không thương tiếc chỉ vì chuyện ấy. Đó cũng là lúc tôi ý thức rõ ràng nhất về nhu cầu tình dục không bình thường của mình. Qua tìm hiểu trên mạng, tôi lờ mờ nhận ra rằng, mình đã mắc chứng nghiện tình dục. Đó là quãng thời gian thật sự khó khăn với tôi. Tôi đã trải qua rất nhiều cảm xúc khác nhau, từ đau đớn, dằn vặt, xấu hổ đến khao khát cồn cào, như thiêu đốt. Nhớ người yêu, đau khổ vì bị chia tay thì ít, mà thèm khát hơi ấm người đàn ông thì nhiều. Tôi cố gắng đấu tranh với chính phần con của mình để gạt bỏ những mong muốn tầm thường, nhưng điều đó không hề dễ. Tôi lao đầu vào học và giết thời gian bằng hàng giờ đồng hồ nghiền ngẫm trên thư viện, cốt để đầu óc không vẩn vơ nghĩ về chuyện kia. Một người bạn thân của mẹ nhờ tôi dạy kèm con trai cô ấy học. Tôi chẳng ngần ngại đồng ý mà không ngờ rằng, đó lại là một quyết định sai lầm dẫn tôi trở lại với con quỷ dục vọng. Kiên – con trai cô bạn của mẹ - kém tôi một tuổi, thi rớt đại học năm thứ nhất cũng bởi thói ăn chơi ngút trời của công tử con nhà giàu. Kiên không thông minh trong việc học nhưng bù lại cậu ta có khuôn mặt rất bảnh trai, thân hình vạm vỡ như người mẫu, rất nhanh nhạy trong khoản ăn chơi. Vừa mới gặp Kiên lần đầu, bao nhiêu khát khao dồn nén trong tôi bung ra, bùng lên dữ dội. Chỉ cần cái cười nửa miệng và ánh nhìn qua đôi mắt một mí của cậu ta cũng khiến tôi đỏ bừng mặt, luống cuống. Tôi khó có thể kìm được sự háo hức trước mỗi buổi dạy kèm Kiên. Thậm chí, tôi đã chọn cho mình những bộ cánh đẹp nhất, sexy nhất và còn trang điểm thật xinh trước khi đến. Thái độ của tôi chẳng qua nổi mắt kẻ ăn chơi dạn dĩ như Kiên. Đúng 1 tháng sau buổi dạy đầu tiên, Kiên đóng chặt cửa và chúng tôi lao vào nhau như hai con thiêu thân. Kể từ hôm đó, Kiên trở thành bạn tình của tôi. Nhiều lúc tôi tự hỏi, tôi đến với Kiên vì yêu đương hay chỉ đơn giản để thỏa mãn cơn nghiện sex? Nhưng sau đó, tôi nhanh chóng gạt đi vì lý do đối với tôi lúc này chẳng còn quan trọng. Sau thời gian chia tay với người yêu, tôi sà vào Kiên như nắng hạn gặp mưa rào. Sự việc chỉ bị vỡ lở khi mẹ Kiên bắt gặp cảnh chúng tôi đang quấn lấy nhau, trên người không mảnh vải che thân. Kiên tỏ ra ga lăng khi đứng ra nhận hết trách nhiệm về mình. Cậu ta nói rằng chính cậu ta đã gạ gẫm ép tôi quan hệ. Tất nhiên, lý do ấy cũng chẳng khiến mẹ cậu ta thôi ném ánh nhìn khinh bỉ về tôi. Bằng tất cả sự tha thiết của mình, tôi và Kiên xin mẹ Kiên giữ kín chuyện này không để bố mẹ tôi biết. Cô ấy đồng ý với lý do, chúng tôi không bao giờ được gặp nhau nữa. Hai chúng tôi miễn cưỡng đồng ý. Nhiều năm về sau, tôi có tình cờ gặp Kiên thêm vài lần ở bar. Kiên vẫn rỉ tai tôi với cái nháy mắt tinh nghịch “Em là người tình tuyệt nhất của anh”. Tuy nhiên, tôi không làm chuyện ấy với Kiên thêm một lần nào nữa, đơn giản, tôi không muốn là kẻ nuốt lời. Sau người yêu đầu, sau Kiên, tôi còn đến với rất nhiều người đàn ông khác. Tôi thậm chí đã cặp với những cậu sinh viên kém tôi cả một giáp, hoặc có lúc là những người đàn ông hơn tôi chục tuổi đời. Một vài trong số đó là yêu thực sự, còn phần lớn là chỉ để thỏa mãn nhu cầu thể xác. Một số họ đến với tôi tự nguyện, không ràng buộc, một số khác tôi phải trả tiền. Bề ngoài, tôi là người phụ nữ cứng rắn, quyết đoán, ấy thế nhưng trước sự thôi thúc của ham muốn tột bậc kia, tôi luôn là kẻ thua cuộc. Nhiều đêm trở về nhà sau cuộc mây mưa, bước vào căn nhà rộng thênh thang, cảm giác đau đớn, hoang mang, ê chề, tủi nhục, bẽ bàng như cào xé tâm can tôi. Nỗi sợ hãi mọi chuyện bại lộ khiến tôi muốn ngạt thở. Tôi tự xỉ vả mình là người đàn bà dâm đãng, thậm chí, nhiều lúc tôi muốn kết thúc bằng cái chết để thoát khỏi sự dày vò. Thế nhưng, khi tỉnh dậy tôi lại tiếp tục bị cuốn theo thứ bùa mê không lối thoát kia. Gần đây, đọc trên sách báo, tôi biết rằng không ít người phụ nữ mắc chứng bệnh nghiện sex như tôi và chứng này có thể chữa trị được. Không muốn mọi chuyện bại lộ, tôi đã bay ra nước ngoài để điều trị bệnh. Bác sĩ cũng nói trước đó là một cuộc chiến dài và gian khổ. Tôi chấp nhận. Tôi không muốn là nô lệ của ham muốn dục vọng tầm thường kia nữa. Tôi muốn được như bao nhiêu người phụ nữ khác, muốn yêu và được yêu, muốn có một gia đình hạnh phúc. Trong cõi hồng trần ồn ào vội vã, nếu một người không thể buông bỏ dục vọng và ham muốn thì sẽ rất khó để bảo trì một tâm thái tường hòa và thanh tĩnh. Khi một người đặt nặng lợi ích cá nhân thì trong tâm họ tự nhiên sẽ trở nên thấp thỏm, lo âu và nóng nảy. Kỳ thực con người đến với thế gian này một cách trần trụi, và ra đi cũng trần trụi, có thể mang theo được điều gì đây?Ảnh minh họa Thampitakkull Jakkree, ShutterstockSự phát triển của cuộc sống hiện đại đã mang tới cho con người sự tiện lợi, nhưng lại đồng thời mang đến những mệt mỏi, phiền toái lớn lao hơn. Con người hiện đại thật khó mà có thể an tĩnh, yên bình lại được dù chỉ trong chốc lát. Nếu ai đó có thể giữ cho nội tâm minh tỏ, không nghĩ một chút gì trong vòng vài chục phút đồng hồ, thì người ấy hẳn phải có một định lực phi câu thơ cổ viết rằng “Hung khoát thiên sầu tựa túc lạp, tâm khinh vạn sự tựa hồng mao”, nếu một người có tấm lòng quảng đại, rộng rãi, thì mọi lo âu sẽ trở nên rất nhỏ bé, còn nếu trong tâm một người có thể xem nhẹ thì vạn sự sẽ tựa như lông rất nhiều người chúng ta đây, khi đứng trước dục vọng, thì tâm cảnh đều vô cùng yếu ớt và nhỏ bé. Thật khó để ngăn cản những cám dỗ của thế gian kim tiền, quyền lực, tình cảm, thú vui… Chúng ta đã rất khó để tìm kiếm điểm dừng, mãi cứ mở rộng ra, cảm thấy như đã mê lạc lúc nào không nhân sinh sống đơn giản, “Tình canh vũ độc”, ngày nắng thì đi cày, ngày mưa thì đọc sách. Đơn giản hóa ra chính là phúc phận, bình thản mới là đạo lý thực sự, vì thế người xưa làm việc và nghỉ ngơi thuận theo quy luật tự nhiên. Bởi vậy lương tri của con người dễ dàng thăng hoa, dục vọng của con người dễ dàng được kiểm soát. Thế mới có được tâm cảnh “Thải cúc đông li hạ, du nhiên kiến nam sơn”, hái cúc dưới bờ rào phía đông, nhàn nhã ngắm nhìn ngọn núi phương người có ham muốn càng lớn thì áp lực càng nhiều, dục vọng càng mạnh thì càng dễ bị ràng buộc chặt hơn. Khi đã rơi vào vực thẳm dục vọng thì người ta sẽ không thể thoát ra được. Khi ấy, dục vọng sẽ ăn mòn ý chí, làm sa đọa lương tri và hậu quả là biến người ấy thành nô lệ của ham người tựa như một bình nước, đổ nước bẩn vào thì sẽ được gọi là bình nước bẩn, đổ nước sạch vào thì chính là bình nước sạch. Ham muốn một khi nhiều lên thì biết làm sao đây? Trong cuộc sống hiện thực, có rất nhiều người đã vì dục vọng mà thương thân, bại danh, đánh mất uy tín và nhân cách của bản thân. Khi tâm của một người chứa đầy lợi ích cá nhân thì người ấy không thể có một nhân cách tốt đẹp hay ý chí mạnh mẽ thêm “Biết đủ” và “tham dục” trong lý niệm của cổ nhânCó rất nhiều người nếm trải vị đắng của thế gian, cảm thấy vô cùng khổ não, bèn tìm kiếm sự giải thoát nơi chùa chiền, nơi Thần Phật. Nhưng mà Phật gia có câu “Phật tại tâm trung”, cầu Phật là phải cầu tự tâm, người khác, Thần Phật là không có cách nào cho được. Cũng giống như đám mây bay trên trời kia, người ta làm sao có thể bắt nó xuống để ở quanh mình được đây?Người trần cầu Phật, là vì để Phật phù hộ, để cầu công danh, để cầu tiền bạc, để cầu bình an, để cần sống lâu, cầu nhiều phúc phận, tậm chí là tìm chốn giải thoát cho ẩn ức tâm linh. Người chân chính tín Phật, tu Phật, chân tâm cầu Phật thì hỏi có được mấy người?Người chân chính cầu Phật, chính là lấy tâm mà hướng Phật, thường xuyên suy xét, nhìn lại bản thân theo đạo lý được truyền thừa lại, thanh lọc tâm linh, buông bỏ đi những dục vọng này khác. Quá trình đó không có người nào làm thay được. Cũng chỉ có như vậy mới có thể cả ngày không phiền não, ưu một người không còn quá nhiều ham muốn, sống thanh đạm tiết kiệm, thì người ấy sẽ tự nhiên có được những phẩm chất đạo đức cao đẹp. Khi một người không có quá nhiều dục vọng, người ấy sẽ có ý chí mạnh mẽ và trí tuệ để minh tỏ mọi điều.“Tâm nhạt, người tự vui”, “Tâm nhẹ vạn sự tựa lông hồng”, nếu một người có thể hiểu và thực hành được đạo lý này thì mới có thể rời xa phiền não, sống cuộc đời tự do tự tại và an HòaXem thêmBậc trí giả Thanh tỉnh làm việc, hồ đồ làm ngườiBệnh dịch đáng sợ khiến một La Mã không có đối thủ phải suy tànBức thư cầu cứu vượt đại dương và dũng khí làm điều tử tếMời xem video Chương 16 Hình Phạt Tự Nguyện. “Hứ! Lại giở trò quỷ gì nữa đây.” Mi Jung lại gần liếc xéo Quân. Không biết Quân thì thầm gì vào tai mà người đẹp mà sắc mặt nàng thay đổi từ bất ngờ đến trợn mắt há mồm. “Thế nào?” Quân hỏi. “Nhưng mà…anh…thật sự làm như thế sao?” Người đẹp ái ngại hỏi. “Cái này là do con gái em tự nguyện đó nha, đâu phải anh muốn đâu.” Quân cười hắc hắc, trưng ra bộ mặt ngây thơ vô số tội. “Hứ! Chỉ biết hành hạ người khác là giỏi.” Nói rồi nàng cầm lấy máy rung, phải gọi là gậy rung mới đúng vì kích thước to như cánh tay em bé của nó. “Rừm…” Mi Jung bật lên, tiếng kêu nghe rõ mồm một. Dahyun nằm sấp trên giường, các giác quan đều bị bịt kín chỉ còn lỗ tai nghe được tiếng cây gậy rung, trong lòng con chó liền hiểu chuyện gì sắp đến. “Ứ…………Ư…………….” Mi Jung áp đầu gậy to như quả trứng lên mép lồn, độ rung khủng khiếp liền làm Dahyun vừa nhột vừa sướng, cơ thể theo thói quen muốn quơ quào như không được vì cả cơ thể đã bị cột chặt. “Nhiêu đó làm sao mà đủ.” Quân lắc đầu nói, sau đó nó biểu diễn cho người đẹp. Chỉ thấy Quân lấy ra 4 cái trứng rung nhét vào 2 lỗ của Dahyun lần lượt cho vào âm đạo và hậu môn, sau đó bật max chế độ rung. Rèeeeeeeee…….. “Ứ…………….Ưm…………” Dahyun thét lên 1 tiếng ú vì mồm bị bịt, cả người con chó run lên, mồm rên hừ hừ. “Như thế mới gọi lại kích thích chứ.” Quân đắc ý nói, sau đó cầm bàn tay người đẹp dí máy rung lên hai mép lồn. 5 máy rung liên tục công phá lồn và lỗ đít làm Dahyun rên rỉ liên tục, tuyến tiền liệt bị kích thích mạnh, cơ thể ngứa ngáy khó chịu nhưng miệng thì đeo gag cơ thể bị cột chặt thì làm sao di chuyển được? “Đừng có quên chỗ này nữa nhé.” Quân lấy hai ngón kẹp lấy hột le chơi đùa, một ngón đẩy 2 quả trứng rung vào sâu trong lồn rồi lấy tay móc ngược lên điểm G làm nước lồn phun ra như mưa. Rọc………..Rạch……… “Hự…………..Ưm………….Ohhhh………..Aaaaa……….” Dahyun liên tục rên rỉ trong miệng. Quân đút càng mạnh, tiếng nước lồn cộng tiếng rung khiến Mi Jung như bị cuốn theo, nàng trong vô thức làm theo những gì Quân biển diễn. Trong khi cả hai bận bịu kích dâm Dahyun thì gần đó, lò sưởi đặt trong phòng đang cháy, sưởi ấm cho căn phòng. Nhưng quan trọng hơn cả là có một khuôn sắt được đúc thành chữ “Quân” đang được đặt trong lò nung nóng lên… Thấy con chó lên cơn dâm, Quân ngưng không kích thích nữa mà quay sang kiểm tra cái khuôn sắt, lúc này mang màu đỏ cam vì nhiệt độ cao. Nó dùng một trong những cây roi sắt nối với khuôn sắt vớt nó lên rồi mang đến gần Dahyun vốn đang bị cột trên giường. “Hàng nóng đến đây? Mại dô mại dô.” Quân báo hiệu cho Mi Jung, người đẹp liền nhanh chóng tránh sang một bên, để mặc Dahyun còn đang chống chọi với cơn nứng. “Hỏi cưng lại lần cuối, cưng có chắc chứ?” Quân bỗng ngừng lại. “Ưm….” Dahyun gật đầu. Quân liền gồng mạnh tay nhấn khuôn sắt mang tên nó lên mông trái Dahyun. “AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA……………..” Con chó ngay lập tức cảm nhận được nhiệt độ hàng trăm độ C ở mông trái mình, cơn đau thấu trời xanh dần hiện lên. “Hức……..Ưhhhhh…….Ô……Ô………” Hai mắt chảy hai dòng lệ, cơ thể Dahyun giãy giụa muốn thoát khỏi đây nhưng Quân tính trước cả rồi, sợi dây trói siêu chặt làm Dahyun cố gắng cũng không di chuyển được. Con chó nổi đầy gân xanh lên trán, hai bàn tay nắm chặt đến rướm máu, lần đầu tiên trong đời nó cảm thụ đau đớn bực này, người ta bảo nỗi đau tinh thần lớn hơn thể xác, có lẽ họ chưa cảm thụ được cơn đau lúc này của Dahyun. Mi Jung ở ngoài cũng nhịn không được mà lấy hai tay che mắt lại, giữa khe ngón tay khép hờ đủ để thỉnh thoảng liếc nhìn tình hình con gái mình. “Aaaaaaaahhhhhhhhh……” Sau khoảng 10s Quân liền rút khuôn sắt ra, rồi đem nung nóng trở lại trong lò sưởi. Dahyun cảm giác như bản thân tùy ý gục ngã bất cứ lúc nào trong cơn đau khủng khiếp nhất đời mình, nhưng giờ bản thân vô ý cắn lưỡi và 4 cái trứng rung quậy phá trong cơ thể mà con chó vẫn còn chút tỉnh táo để nhận thức mọi việc xung quanh. “Oa……Lại đây xem nè em yêu.” Quân hai mắt sáng rực nhìn thành quả của mình. Giờ đây mông trái của Dahyun có thêm chữ Quân, in trực tiếp lên da thịt cơ thể, và vĩnh viễn không thể xóa bỏ… Tên nó hiện hữu trên cơ thể Dahyun như sự sở hữu tuyệt đối, rằng Dahyun từ nay về sau, có lẽ là đến hết đời, thuộc quyền sở hữu của Quân nó, là bất cứ thứ gì nó muốn, làm bất cứ điều gì nó sai bảo. Tên nó in lên mông như sự đánh dấu thiêng liêng nhất của một người chủ đối với nô lệ, mà người nô lệ cũng vĩnh viễn không thể quay đầu… “Ngoan nào…Hít sâu vào rồi thở ra…Đúng rồi…Ai là cún cưng của chủ nhân hả…” Lúc đau đớn cũng là lúc Dahyun cần chỗ dựa nhất, Quân xoa đầu con chó, hai tay nựng má con chó, giọng nói điềm đạm hiền từ. Hành động dịu dàng của Quân ngay lập tức làm Dahyun mềm nhũng, con chó dùng ánh mắt đáng thương nhìn nó, đầu gật gật tỏ ngươi hãy yêu thương ta nhiều hơn nữa. “Chụt chụt…” Quân không tiếc nước bọt hôn khắp mặt Dahyun, động tác yêu thương không đứt làm con chó nhanh chóng mềm lòng, nó dùng ánh mắt nhu thuận nhìn Quân. Trong lúc cả hai mặn nồng thắm thiết, thì Mi Jung thấy vậy mà âm thầm bĩu môi vì bị cho ra rìa, thấy thế Quân liền cười hề hề kéo người đẹp lại đá lưỡi ngon lành. Được một lúc thì khuôn sắt cũng được đun nóng lại lần nữa. “Ngoan nào, chịu đựng thêm 1 lần nữa rồi chủ nhân sẽ cho bé cưng thoải mái cả đêm luôn nhé.” Quân mang thêm động lực cho Dahyun, tay không yên phận luồn xuống xoa nắn cặp ngực to tròn của con chó. Sau đó nó rút ra khuôn sắt được nung thành màu đỏ cam mang đến. Dù chưa chạm đến mông nhưng nhiệt độ hơn 300 độ C tỏa ra cũng làm cơ thể Dahyun run rẩy dữ dội. Thấy Mi Jung chỉnh cây gậy rung ở mức cao nhất mà chọc vào âm đạo con chó, tay còn lại nắn lấy hạt le chơi đùa. Nhờ khoái cảm chủ mẫu kích thích mà đầu ốc Dahyun liền trống rỗng, Quân liền ăn ý ấn khuôn sắt lên bờ mông còn lại một cái thật mạnh. “AAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHH………………………………..” Cơ thể con chó liền co giật mạnh mẽ làm cái giường rung lắc dữ dội, những sợi dây trói ẩn ẩn muốn bị tuột ra. Dahyun chỉ cảm thấy một mảng đau đớn thấu tận tâm can trong đầu, hai tay nắm chặt cái giường, gương mặt đỏ bừng nhăn nhó đến nỗi nổi lên gân xanh, cũng may miệng nó bị bịt lại bằng ball gag không thôi nó rất có thể vô tình tự cắn đứt lưỡi. “Cố lên……..Chỉ vài giây nữa thôi………” Con chó tự nhủ trong lòng. Nó thề, ai bảo nỗi đau tinh thần là lớn hơn thể xác chắc chắn chưa trải nghiệm qua cái này, bởi vì nó đau đớn lớn hơn bất kỳ nỗi đau nào Dahyun từng trải nghiệm. “Phù….” Đếm đủ 10 giây Quân liền rút ra ngay, nó cũng không nỡ để con chó đau đớn mãi a! “Hộc………hộc……….” Dahyun gục ngã trên giường thở hồng hộc, dù mệt mỏi nhưng gương mặt hiện nét mãn nguyện rõ rệt, vui mừng vì bản thân thỏa mãn được mong ước thầm kín của chủ nhân… “Hô!” Quân âm thầm thở phào con chó không có chuyện gì, nó kéo người đẹp vào lòng, cả hai chiêm ngưỡng thành quả nãy giờ. Chỉ thấy hai bờ mông con chó giờ đây đỏ chót vẫn chưa dịu lại, chúng vừa to lại vừa tròn nhưng không hề rũ xuống mà lại kiêu ngạo vểnh lên, phải nói, Dahyun thừa hưởng hết những gì đẹp nhất từ mẹ mình. Điều đặc biệt hơn cả là tên thằng Quân, in lên hai bên mông. Chúng không phải hình xăm đặc biệt hay gì mà được hình thành lên từ làn da miếng thịt trên người con chó. Hay nói cách khác, là in bằng thịt! Mi Jung âm thầm tặc lưỡi, thiệt là đau con bé chết đi mà! Nàng thế nhưng thấy trong phim những tổ chức sát thủ lâu đời hay bộ tộc xưa cổ xưa hay dùng cách này, thế nhưng phim là phim, còn đây là trước mắt nàng, và người được in lên lại là con gái nàng. “Hắc hắc…Ngoan nào bé cưng…Chủ nhân thưởng cho thật nhiều sung sướng nhé…” Quân vuốt ve vỗ về Dahyun, đồng thời cởi trói cũng như rút cái gag trong miệng con chó ra. “Chủ nhân…” Dahyun trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù, thế nhiên 4 cái trứng rung đang tàn phá trong lồn và lỗ đít liền kéo con chó về thực tại. “Cái đồ chơi này vậy mà không làm cưng lên đỉnh, cưng có vẻ tiến bộ nhiều rồi nhỉ.” Quân cười hắc hắc vỗ mông Dahyun, làm con chó la oai oái vì đau. “Coi bộ không có ba ngày nửa tháng là không hồi phục như ban đầu được, nhưng không sao, có chủ nhân ở đây liền không thành vấn đề.” Quân ưỡn ngực tự tin nói, mà nó thật có bản sự này, không thôi làm một thằng nhóc học sinh thì thế nào mà lọt vào mắt xanh hai mẹ con Mi Jung chứ. “Giờ thì…” Mi Jung híp mắt cười, tay thì không an phận đút vào quần bắt lấy con cặc dần cương cứng của Quân. “Hít…” Bị bàn tay ngọc ngà nóng hổi chạm lấy, Quân liền có phản ứng. “Đồ quỷ háo sắc, chưa gì mà đã cứng rồi này!” Mi Jung che miệng cười mắng. “Không cứng thì làm sao thỏa mãn hai cái dâm phụ này được nè.” Quân cũng không vừa, nó kéo người đẹp vào lòng, vùi mặt vào cặp ngực khổng lồ của nàng, cho dù là Dahyun cũng không thể so sánh. Cả hai nhanh chóng lột đồ cho nhau rồi lao vào nhau, để mặc Dahyun bất lực nằm đó thị dâm, cũng phải thôi, cái mông đau thế kia thì ngay cả đứng dậy cũng khó vô cùng. “Phập…………..Phập……………Phập…………………Ứhhhhh……………..Áaaaa…………………Em sướng……………….” Lúc này đây, cả hai đang trong tư thế đụ đứng, Quân bế người đẹp cao gấp rưỡi mình lên người, hai tay đỡ lên cặp mông của nàng, hông nó nhấp liên tục như mũi khoan vào sâu bên trong âm đạo nàng. … Hết Chương. Tháng vừa qua thật sự là bận rộn, sau đó mình cũng lười quá nên chưa viết lại, bây giờ dọn nhà xong xuôi rồi, mọi thứ cũng ổn định rồi mình viết lại nhé, sáng sớm còn hơi buồn ngủ nên đoạn sau không được trau chuốt lắm, sẽ bù ở chương sau nhé, hẹn gặp các bác thứ 5 nhé " Hưởng ...anh lấy ra đi a... "" Rất khó chịu anh à...xin anh mà.... "Chung Quốc cứ từng câu nói ra xin anh Tại Hưởng nhìn tiểu huyệt đang rĩ ra ít nước sốt anh liền cúi xuống đem môi mình dán lên tiểu huyệt sao đó hút chất sốt chua đó vào trong miệng mình" Đừng mà Hưởng "Chung Quốc không thể tin được , anh có thể đi tới mức đó , ra sức bú mút liếm láp tiểu huyệt đang chảy nước dâm lẫn nước sốtAnh lấy ra một miếng thịt đưa tới miệng Chung Quốc , nhưng cậu vội lắc đầu " Em...em không ăn đâu "" Cũng được....vậy anh ăn "Chung Quốc lần nữa xuất hiện cơn buồn nônRốt cuộc để thức ăn vào nơi đó có gì ngon mà sao Tại Hưởng cứ làmCậu nào biết khi Tại Hưởng không ngại về hương vị từ nơi kia của cậu chính là yêu cậu Kết thúc bữa ăn ,Tại Hưởng ôm Chung Quốc đi tẩy rửa sau đó mới làm tình" Ư....a.....ưm....a "Căn phòng lại vang lên âm thanh đầy nhục dục......Côn thịt chôn sâu trong cơ thể cậu không biết đã bao lần muốn phun trào nhưng Tại Hưởng vẫn cố nén lạiNhìn mặt Chung Quốc vùi vào gối lẫn tránh sự kích thích tột cùng này làm anh thật thấy thương" Chung Quốc ! "Anh khẽ gọi làm cậu xoay ngườiTại Hưởng nhìn gương mặt phím hồng vì sự làm tình mãnh liệt , đôi mắt đầy hơi nước nhìn vào đục hẳn điTại Hưởng nằm trên lưng cậu , mười ngón tay anh hoà cùng mười ngón tay cậu , lưỡi của anh liếm láp một bên mặt của Chung Quốc sau đó là hôn Mỗi tấc cơ thể của Chung Quốc đều run rẩy , hậu huyệt vì sự trừu sáp không ngừng mà co rút lạiMỗi lần cắm vào đều nghe tiếng nước xì xì thật thíchNhịn không được nữa , côn thịt nhảy nhanh lên trong cậu , Tại Hưởng phóng hết vào trong " A....ư.... "Anh ngồi dậy đem cậu đặt quỳ sấp , chất lỏng từ tiểu huyệt sưng đỏ chảy ra ngoài , duyên dáng chảy dọc theo hai đùi non hoặc rơi xuống drapVật to cứng đã để trước miệng huyệt , nhẹ nhàng ấn ấn vào nơi mềm mại kiaVật cứng nóng thật mạnh đâm vào tiểu huyệt của Chung Quốc , làm cậu bị đẩy về trước , hai chân quỳ cũng sắp không đỡ được mông cậu gần như hạ xuống may mắn được anh nâng cao lên" A.. "Nội bích mẫn cảm được anh ma sát khiến nó co rút lại tận tụy bú mút côn thịtCánh mông bị Tại Hưởng banh ra thật mạnh , côn thịt thuận lợi đâm thật sâu làm Chung Quốc càng không nhìn được mà rên càng kích tình" Ưm...a..... quá..a......ưm..sướng...Hưởng.... muốn nữa..ư...a...... "Tiểu huyệt vì thế cũng ngậm chặt cự vật của anh" Gẫy của anh bây giờ "" a....a...ưm..a..ư.....haha...thích mà.....ưm.. "Mỗi lần anh xâm lấn , côn thịt đều thúc mãnh liệt , đi ra gần hết lại hung hăn đâm vào toàn bộ tới thẳng chỗ sâu nhất làm cậu sướng gần chết" Sướng chết mất....a...ưm....Hưởng....sướng chết quá...a...em không chóng chọi nổi..ư...a..ưm..a..ư...haha...a... "Sau vài lần anh dùng sức để thọc cậu cũng bắn tinh ra" A..ư..a....."" Em không ngoan...cứ bắn trước anh..... "Tại Hưởng đánh lên mông cậu vài cái làm âm thanh bạch bạch phát raSao đó dùng đồ chơi khoá cậu nhóc của Chung Quốc lại" "" Ngoan...chờ anh...không lâu đâu..... "Tại Hưởng hôn lên lưng cậu , Chung Quốc cũng không thể phản khángTại Hưởng đâm chọc kịch liệt ở phía sau , làm khoái cảm dâng lên cao mãi Chung Quốc lại muốn bắn nhưng cậu nhóc lại bị khoá chặt , cậu vừa bất mãn vừa khó chịu , giẫy dục eo...hơi lắc mông" muốn bắn.. Hưởng..a....ư... "" Anh bảo chờ anh mà.... " ——————————————— Tôi thấy bộ này biến thái vch các cô ạ tôi thề lần sau tôi sẽ tìm bộ khác lành mạnh hơn cho mấy cô🙂🙂🙂🙂

nô lệ dục vọng